Bởi vì những nhà hoạch định Xô Viêt đã định hình cho quá trình kinh tế ở đây dưới dạng sản xuất vật chất, nên họ đã bỏ qua sự phát triển của nhiều loại hình dịch vụ. Các xu hướng của đầu thập kỉ 1990 đã bắt đầu nỗ lực làm giảm bớt sự mất cân đối này. Trong khi việc sản xuất các loại sản phẩm sụt giảm trên 50% từ 1990 đến 996, các ngành dịch vụ chỉ sụt giảm ở mức 22%. Thêm vào đó, từ 1991, đến 1996, việc tuyển dụng vào các ngành dịch vụ có liên quan đến kinh doanh như ngân hàng, tài chính và bảo hiểm đã gia tăng 86%. Trong cùng thời gian đó, việc tuyển dụng vào các ngành bán lẻ, ăn uống và phân phối gia tăng khoảng 18%.
Mặt khác, nhiều dịch vụ chịu lệ thuộc nặng nề vào việc tài trợ của nhà nước đã sụt giảm. Việc tuyển dụng cho công tác nghiên cứu khoa học đã giảm khoảng 45%, trong khi đối với ngàng giao thông và truyền thông, tỉ lệ này là khoảng 9%. Việc tuyển dụng vào các ngành y tế và giáo dục thì có gia tăng chút ít, mặc dù có sự cắt giảm tài trợ của nhà nước trong các hoạt động này. Một số những thay đỗi này có những tác dụng phụ có ích, chẳng hạn như sự thu hẹp công tác nghiên cứu khoa học đã đẩy những người có kỹ năng về kĩ thuật vào lĩnh vực kinh doanh. Tuy nhiên, sự thoau1 hóa của giáo dục và y tế cộng đồng đã gây ra những chi phí lớn về xã hội, và tình trạng này đã làm tăng thêm sự bất công giữa người giàu và người nghèo.